Tâm sự: Bạn gái và game
-
Mình là K57, yêu 1 anh học 1 trường gần NEU hơn 1 năm (Xin phép giấu trường đề phòng các bạn mất niềm tin vào các bạn nam trường bên) . Vào thời điểm trước, khi mình và anh yêu nhau, anh và mình thường xuyên gặp nhau và thường xuyên đi ăn cùng nhau, đi chơi cùng nhau, thậm chí là đi net cùng nhau.
Ngày trước thì anh và mình cùng chơi LOL, nếu ăn chơi chán rồi thì cả 2 vào net ngồi chơi. Cảm giác câu chuyện thật đơn giản và thậm chí là hạnh phúc vì bọn mình ko phải cãi nhau vì mấy vấn đề vớ vẩn như bạn gái và game.
Nhưng rồi điều gì đến cũng phải đến. Một lần anh try hard để anh có thể lên KC1 thì chỉ vì tool quá nhiều, anh đã cảm thấy LOL thật nhàm chán. Anh bắt đầu đi tìm thú vui mới. Anh tìm đến Dota 2. Khi chơi Dota 2, anh cảm thấy thật thú vị, cuốn người chơi vào game hơn LOL và chưa hề có loại hack nào hết và nó gợi nhớ anh về 1 thời Dota 1 của anh.
Bỗng mình và anh đứng ở 2 phía khác nhau. Anh chơi được 1 thời gian, lúc đầu anh chơi đc 1k8 và quen được một số bạn 3k, 4k, 5k và thậm chí một số là gái. Như thường lệ, anh rủ mình chơi. Và mình vẫn đơn giản là 1 đứa thích chơi thì mình đồng ý, sang Dota và mình cũng cảm nhận được điều anh thấy.
Lần đầu tiên mình chơi anh còn bảo mình "Em phải chơi invo :v con đấy là dễ nhất rồi" và sau 1 hồi search google thì... mình biết mình bị lừa. Anh và mình vẫn chơi với nhau như thường lệ. Nhưng 1 thời gian sau cả mình và anh đều ko muốn chơi với nhau nữa. Anh sau một thời gian cố gắng và xin đi xin lại acc của bạn anh, những ng anh vô tình quen ở net hay những ng anh em mà anh vô tình quen qua game.
Anh xin những acc chưa đánh những trận đầu. Anh cố gắng để đạt mức 3k trong những trận đầu và cày lên hơn 4k. Anh nhiều acc đến mức mình còn không biết acc nào anh đang dùng nữa. Còn mình vẫn kẹt ở lv14 vì ít đi. Anh dần dần gần như quên mất mình là ai, anh đi net nhiều hơn, thậm chí anh bắt đầu tập hút thuốc. Mình cũng cố gắng để có thể bằng anh, mình đã thử cài Dota 2 vào lap của mình và mình đã nghĩ thật may mắn khi lap mình có thể chạy được Dota 2, chắc mình sẽ đuổi kịp được anh.
Nhưng không ngờ mọi sự lại tệ hơn. Anh thi thoảng lại đến gặp mình, nhưng ko phải để đưa mình đi chơi mà là để đổi lap. Anh bảo mình có thể chơi LOL ở lap của anh, anh mượn lap mình để làm bài tập. Mình biết là anh nói dối nhưng cũng là 1 đứa nghiện game nên mình hiểu và mặc kệ.
Rồi một ngày anh bàn với mình về việc mua 1 lap mới tốt hơn và chuyên dụng hơn. Cả 2 cùng nhau tìm, cùng nhau chọn những lap gaming giá vừa phải để sviên có thể đủ sức mua. Anh bán lap cũ của anh, anh đi làm thêm, anh tích cóp. Mình nấu cơm sẵn cho anh bằng tiền ăn của mình và đồ ăn mang từ quê.
Bọn mình ko đi chơi với nhau nữa để tiết kiệm. Mình có bảo anh hay thôi, đừng mua nữa nhưng anh nhất quyết ko nghe, anh nói mua về r anh vs em cùng chơi. Khờ dại và tin anh. Sau một thời gian tích toàn bộ tiền ăn, tiền làm, tiền máy, anh cũng đủ mua lap mới. Có lap mới được hơn 1 tháng mà anh còn tệ hơn trước. Anh chỉ cắm mặt vào chơi. Bây giờ thì anh hoàn toàn quên mình là ai rồi. Mình ib hay nhắn tin anh đều nói mình là phiền phức hoặc chỉ seen chứ ko hề rep.
Đến thứ 7 vừa rồi thì mình bị sốt cao, mình ib cho anh. Anh rep được 1 vài câu quan tâm ngọt ngào như ngày trước rồi anh bảo mình đi ngủ đi rồi mai anh mua cháo cho ăn. Mình ngủ, nửa đêm sốt cao quá, tỉnh dậy, bạn cùng nhà thì về quê rồi, mình cố tự đi mò thuốc uống. Mình ib anh ko rep, mình nghĩ là anh đã ngủ. Mình chịu đựng cơn sốt đến hết đêm. Cả sáng hôm chủ nhật, mình ko ăn uống gì chờ anh đến, ngủ miên man và cuối cùng 3h chiều bạn cùng nhà xuống cho mình ăn và uống thuốc.
Thứ 2 tỉnh tỉnh rồi mình mới gọi anh, anh bảo đi học về anh qua. Tối hôm thứ 2 anh mua hoa quả mang đến, trách mình ko chăm sóc bản thân, chăm mình 1 chút rồi về. Đc anh chăm sóc, mình vẫn hồn nhiên thấy hạnh phúc. Cho đến hôm nay, niền hạnh phúc ấy lại trở thành niềm đau khi mình mượn đt và lén đọc ib của anh lúc đi ăn, mình mới biết là thứ 7 anh chơi cả đêm với bạn và anh ngủ đến hết cả ngày CN rồi dậy anh lại chơi và đến thứ 2, anh mới nhớ ra mình.
Mình cố nén niềm thất vọng này, cố vui vẻ với anh nốt bữa ăn và về nhà. Mình đã nằm khóc từ lúc về đến bây giờ ở trong phòng. Mình suy nghĩ về tình cảm của 2 đứa. Vậy trước giờ với anh mình là gì? 1 năm qua tình cảm ở đâu? Game và người yêu cái gì quan trọng hơn? Con gái dù có chơi game, cố để hiểu con trai thì đc lợi lộc gì khi con trai ko làm điều ngược lại?
Và mình có 1 câu hỏi rất lớn với toàn thể con trai: CÓ PHÚT GIÂY NÀO TRONG CUỘC ĐỜI CON TRAI ĐÃ COI TRỌNG NGƯỜI YÊU HƠN GAME CHƯA? Mình nhắn tin chia tay anh, vừa nhắn vừa khóc. Và đến giờ phút này chắc mình chẳng còn niềm tin vào con trai nữa rồi....