Viết cho những kẻ lạc đường...
-
Con người thường bị thu hút bởi những điều mới mẻ, giống như khi bước chân đến những vùng đất lạ, trái tim bỗng cảm thấy rộn ràng, các giác quan cũng bất thình lình trở nên nhanh nhạy.
Ai trong chúng ta không một lần bị lạc đường?
Google map còn lắm khi dẫn chúng ta đi lạc hay chính chúng ta lạc trong suy nghĩ của chính mình. Như việc dự định dạo vài vòng quanh con phố cho khuây khỏa nhưng cuối cùng lại ghé qua đâu đó mà quên cả mục đích ban đầu. Con người ta thường như vậy đấy!
Có những điều quen thuộc trong cuộc sống thường bị chúng ta bỏ qua. Bỗng một ngày chợt nhận ra, tiếng chim trên con đường về hôm nay thánh thót, du dương quá, bỗng cảm nhận được màu xanh của lá cây hoá ra lại tươi mát đến vậy. Bầu trời trong xanh cao rộng, nắng chiều nhè nhẹ loang loang trên góc phố, những khóm hoa khoe sắc bên đàn bướm dập dìu. Hôm nay bất chợt cảm thấy yêu đời đến lạ, muốn đi thật chậm để thưởng thức trọn vẻ đẹp thiên nhiên mà bấy lâu nay đã vô tình quên lãng.
Mặc dù lí trí vẫn biết đâu là đích đến, nhưng những điều thú vị xa lạ kia lại khiến bước chân ngập ngừng. "Nếu đi tiếp thì sẽ ra sao? Còn nếu rẽ trái thì sẽ thế nào?". Đứng trước sự lựa chọn như thế này, người ta thường nghe theo con tim rẽ trái thay vì đi thẳng như suy tính ban đầu, bất chấp hậu quả sẽ ra sao.
Lạc đường thì có làm sao? Cùng lắm là quay lại nơi mình… cảm thấy đúng, vậy thôi. Cái cảm giác đi theo hướng mình cho là đúng dễ làm người ta say mê một cách lạ kì. Thay vì dừng lại để tra google map, người ta lại chọn đi theo định vị của trái tim.
Lạc đường đôi khi chỉ khiến chúng ta trễ một chuyến xe, lỡ một cuộc hẹn, nhưng lạc đường khiến chúng ta bỏ lỡ một người, cảm giác ấy thật sự rất khó tả. Mới mẻ nào cũng khiến người ta cảm thấy hào hứng mà quên đi những điều cũ kỹ đã gắn bó bao năm. Bỏ ngoài tai mọi lời khuyên nhủ với ý nghĩ "cứ đi rồi sẽ đến", nhưng đến địa ngục hay thiên đàng thì không đoán được.
Hành động này thường dẫn đến hai kết quả đối lập nhau: bỏ lỡ thứ quý giá nhất hoặc có được thứ quý giá nhất. Mạo hiểm là tốt, tin theo trực giác là tốt, đặt niềm tin vào bản thân cũng chẳng sai, nhưng nó phải đúng người, đúng thời điểm. Ngược lại tất cả đều là sai ngay từ lúc bắt đầu. Sẽ thật tuyệt nếu như mọi sai lầm đều có thể sửa chữa nhưng cuộc đời không đơn giản như vậy, có những thứ mất đi rồi, cả đời này cũng không thể tìm lại. Cái giá cho những cuộc mạo hiểm vì trực giác chưa bao giờ rẻ.
Ngày đó, tôi là người bắt đầu cuộc tình này và cũng chính tôi chủ động kết thúc tất cả chỉ vì người thứ ba. Người ta có những thứ tôi cần mà em không có. Người ta luôn tỏ ra yếu đuối cần được bảo vệ, chở che, người ta không càm ràm mỗi khi tôi chơi game đến tận khuya, người ta luôn cổ vũ tôi trong những trận gank căng não.
Còn em, ngoài cái tên “bully queen” ra thật sự tôi không thể nghĩ được một cái tên nào khác phù hợp với em hơn. Chính vì suy nghĩ nông cạn đó, tôi đã lạc lối, bị lợi dụng và đau đớn hơn là đã đánh mất em, người con gái mà tôi không biết trân trọng để rồi phải ray rứt một đời.
Thứ tình yêu mà tôi mong đợi hoá ra chỉ là một mối quan hệ mập mờ được hình thành dựa trên lợi ích mang tên sugar daddy và sugar baby. Hóa ra họ không càm ràm vì họ vốn chẳng quan tâm đến sức khỏe của tôi, họ tỏ ra ủng hộ sở thích của tôi chỉ vì muốn được tôi yêu chiều. Không như em, tất cả những điều em làm, đều nghĩ đến tôi. Khoảnh khắc đôi ta chia tay, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa bao nhiêu oán trách khiến tôi ám ảnh. Cái giá phải trả quá đắt cho một cuộc tình chóng vánh và vô nghĩa.
Chỉ mong rằng khi ai đó nhận ra mình lạc đường thì đều có khả năng quay lại hoặc chí ít sẽ đến được nơi mình muốn đến. Ai rồi cũng có lúc lạc lối, điều quan trọng rút được những bài học kinh nghiệm sâu sắc và không để quá khứ tái diễn lần hai.